Đường chạy vòng quanh

Tựa bài là lấy từ Một cõi đi về của anh ấy nha. 😀

Jung-hee, nhà cậu ở đâu đấy?
– Bí mật!

Nhà cô ấy ở đâu? Ở đây thì sao, ở chỗ khác thì sao? Rốt cuộc cũng chỉ có căn gác nhỏ, cô say ngủ suốt hết cả ban ngày khi người người rộn rã bắt đầu một ngày mới. Rồi đến chiều tối khi ngoài kia tan sở, cô mới thức dậy dọn dẹp chuẩn bị cho một buổi tối cười cười nói nói (mà trong lòng nhói nhói), say xỉn hết biết (chắc để bớt nghĩ đến chuyện đốt chùa người yêu cũ) rồi lại bước ra khỏi quán để quay “về nhà”.

Chưa gặp phim nào khác có chi tiết kiểu tương tự, nhưng khi xem cảnh này, mình đã phải lòng phim và phải lòng câu chuyện của Jung-hee cái rụp. Một nhân vật phụ, nhưng câu chuyện của cô là ví dụ điển hình cho điều đáng quý nhất của My Ahjussi – những câu chuyện về cuộc sống chân thực, không màu mè cũng không cường điệu. Những ngưỡng khổ đau ai cũng phải trải qua, quá khứ ai cũng phải đối diện. Cuộc đời ít khi được như ý, nhưng rồi thì sao?

Người phụ nữ xinh đẹp đeo túi hàng hiệu mang hộp quẹt lên chùa của anh người thương năm xưa dọa đốt chùa, rồi rốt cuộc cũng đâu thể thuyết phục anh ta quay về với cuộc sống trần gian? Nhưng lòng cô, có lẽ đã nhẹ đi được vài gánh.

Và còn hai nhân vật chính? “Tôi muốn mối quan hệ của chúng ta sau này… khi không còn gặp nhau nữa, tôi mong rằng lúc mẹ tôi mất, cô sẽ đến dự đám tang. Khi bà cô mất, tôi cũng sẽ đến dự đám tang.”

Hai người xa lạ đến với nhau trong lúc cùng quẫn, dựa vào nhau để tiếp tục sống. Thứ tình cảm mơ hồ không cần định nghĩa đặt tên, cũng đẹp nhất khi mơ mơ hồ hồ. Cô gái nhỏ ngưỡng vọng hướng về người đàn ông trưởng thành chín chắn, đau khổ dồn nén hết vào lòng để lo cho gia đình, cho công việc. Người đàn ông đó chẳng thể tâm sự cùng ai, cảm thấy chỉ có cô gái xa lạ có thể cùng mình trải lòng. Chút quyến luyến, rung động, tôn trọng lẫn nhau, tình cảm nào đâu có lỗi gì?

(Tình cảm không có lỗi nhưng hành động thì có, nên chúng ta hãy cố gắng phân biệt hai khái niệm này đừng lập lờ mập mờ nhầm lẫn nhá!)

Dù cho đôi lúc có hơi kịch tính cùng những màn đấu đá xiên xẹo vẹo lưng đến khó tin trong công ty (thôi bỏ qua đi), phim vẫn đọng lại những kỷ niệm thật đẹp khi gia đình Park Dong-hoon quây quần bên nhau, đánh nhau rồi ủi an nhau, khi những người đang xuống dốc – ở một xã hội luôn đòi hỏi người ta phải đi lên – tìm được những niềm vui nhỏ bé ở quán bar Jung-hee, khu họp mặt giải trí kiêm luôn phòng cố vấn tình cảm, giải quyết hiềm khích, một nơi hiếm hoi có những người hàng xóm – ở thế kỷ 21 – vẫn còn muốn tụ tập với nhau.

(Là nơi những người cô đơn đứng cạnh nhau không cần nói lời nào, ở cùng nhau vài dăm phút rồi đường ai nấy đi. Giống như ngày xưa Jaewon đã ngồi cạnh mình ở Bologna đêm cuối cùng cả hai còn ở đó, ngồi cạnh mình và không nói gì cả, mình cũng đã cảm thấy không-còn-cô-đơn :D)

Và dù khúc giữa nhiều lúc hơi cao trào, hơi đày đọa nhân vật quá tay, thì kết thúc của phim lại quá hay quá hợp tình hợp lý quá đáng vỗ tay bis bis. Mọi chuyện kết thúc như những câu chuyện bình thường của gia đình ta, hàng xóm ta, của hot girl nào đó bỗng-dưng-rớt-bịch vào đời ta (rồi chạy ra ngay tắp lự). Ngay cả ông anh suốt phim khốn khổ vô tích sự cũng có cái kết thúc rạng ngời – khi ổng cuối cùng cũng làm được một việc thiện vô cùng ý nghĩa trong 50 năm cuộc đời. Và đống tiền ổng giấu dưới chiếu (mà ai cũng biết nhưng vờ làm ngơ) cuối cùng cũng làm mình phải vừa cười vừa sụt sùi rớt nước mũi, tự hỏi sao anh/chị nào viết kịch bản làm một cú ngoạn mục hay dễ sợ vậy 😀

Dù không thể cùng nhau tiếp tục đi trọn cuộc đời, con đường ta đã cùng bước đi năm nao cũng sẽ để lại những dấu chân song hành đó. Nhìn lại con đường cùng nhau đi qua và mỉm cười (và có tài liệu để viết kịch bản phim) có lẽ đã là hạnh phúc rồi.

Phim mình xem trên Netflix 😀

điều kỳ diệu nhất

vlcsnap-2020-04-12-18h40m38s749

Những tình cảm dào dạt
biết nói làm sao cho hết?

Đã viết được một bài rất dài, rồi thấy không vừa ý, lại xóa đi.
Xóa đi viết lại cũng chẳng biết viết gì 😀

vlcsnap-2020-04-12-18h37m13s301

Có một Dư Hoài, lặng lẽ sửa bút cho Cảnh Cảnh. Khi điện thoại bị tịch thu, chạy đi sửa điện thoại công cộng để được gọi điện cho Cảnh Cảnh như lời đã hứa,
Có một Cảnh Cảnh, ngày ngày cố gắng học giỏi hơn, để thi đậu vào đại học ở Bắc Kinh, tiếp tục bước đi cùng Dư Hoài.

Những tình cảm như vậy
thì nói gì cho đủ?

Đọc tiếp “điều kỳ diệu nhất”

quay đầu

cap 1cap 2

– Có hoa, không bạn, như có đàn, không rượu.
– Vậy ta chúc bằng hữu của tướng quân sớm hoàn thành công việc, sau này nhàn rỗi, có hoa, có bạn, có đàn, có rượu.

Cả đời dõi theo một người, để người dõi theo hình bóng đã khuất. Như nàng đã nói, những con chim lựa chọn ở lại trong lồng đều là cam tâm tình nguyện. Nữ sát thủ chỉ có thể động lòng một lần trong đời. Sau lần thứ nhất, dù chân hay giả, dù có quay đầu lại hay cứ thế rời đi, cũng chẳng còn tình cảm và nhiệt huyết của thiếu nữ 16 tuổi năm ấy.

Dõi theo hai người này cũng tra tấn y như khi xem tình eo trong phim Nhật. Lẩm bẩm cầu mong cho thuyền sớm ra khơi, đến khi ôm nhau được một cái (MỘT LẦN) thì đi đời cả ván lẫn thuyền. Hận không thể tả, nghiến răng nghiến lợi không biết nên tìm ai để giết, nhất là khi mình chỉ có hứng thú với câu chuyện của hai người này trong suốt phim :)).

Đọc tiếp “quay đầu”

đủ rồi (1)

Capture

– Thầy có thể đừng gọi em là Tưởng Niên Niên, mà hãy gọi em là Beta, được không? Những người thân thiết với em nhất đều gọi em như vậy.
– Về đi,
Beta.

Tại vì trong cuộc sống, không nên quá tham lam. Có những lúc, đủ là đủ rồi. Với Beta cũng vậy, với tôi cũng vậy.

sáp nến

Hoa Vô Khuyết đưa tay gỡ một đường sáp dài theo thân đèn, cầm nơi tay vò vò. Hắn vò sáp mà mường tượng là vò quả tim mình. Rồi với giọng trầm trầm, hắn từ từ thốt:

– Cô nương biết chứ, người và người tiếp cận nhau lâu ngày, dù muốn dù không cũng sinh tình cảm đối với nhau. Và thứ tình cảm đó, càng đậm đà hơn khi song phương cùng chung trải qua nhiều cảnh khổ.

Cảnh mình thấy đẹp nhất trong truyện thì phim không có. 😀 Rất hợp với cái dáng cô độc của bạn Khuyết :D.

Xem phim xong mới đọc truyện (nói đọc thoi chứ thật ra Ctrl + F mấy khúc sến của Hoa Vô Khuyết với Thiết Tâm Lan còn mấy khúc khác lướt đó mà :”>), tự nhiên (cố tình) tìm được câu này. Thiết Tâm Lan hay khóc nhè, luôn chờ Hoa Vô Khuyết đến cứu – tôi biết thế nào công tử cũng đến cứu tôi mà!, nhưng mình lại thấy em Lan rất đáng mến. Thường mình không ưa kiểu tình yêu dùng dằng tay ba, nhưng thay vì suy nghĩ mình thích ai hơn thì Thiết Tâm Lan luôn tự cho rằng mình không yêu Hoa Vô Khuyết mà chỉ yêu Tiểu Ngư Nhi thôi. Cương quyết với người khác, cương quyết với bản thân.

Chính sự dối lòng (mà lại tự cho là mình rất hiểu rõ tình cảm của mình) đó lại khiến mình thấy Thiết Tâm Lan ngốc nghếch đáng yêu và rất “người” trong cái rừng thánh (thánh Thông Minh, thánh Võ Học, thánh Thần Y) của Tuyệt Đại Song Kiêu. Phim còn cho Thiết Tâm Lan ướt át hơn truyện, chứ trong truyện em Lan được miêu tả là tính nóng như lửa, cũng khóc nhiều nhưng khóc vì tức vì uất chứ ít khi vì buồn vì sợ. Cũng không có vụ ẻm thất tình Tiểu Ngư Nhi nên uống rượu be bét, sau đó hờn Hoa Vô Khuyết tiếp tục bét nhè nha :))

Xem phim thì rất vui, Tiểu Ngư Nhi vô cùng kute, nhưng cũng tại các nhân vật của Cổ Long được thánh hóa quá nên xem xong cũng hết chuyện để nói. Dù vậy mình vẫn thích phim nha, vì bộ tứ ai đóng cũng dễ thương, phim dựng khá sát nguyên tác (ngoài mấy khúc thêm thắt mà mình thấy không ảnh hưởng lắm đến nội dung toàn truyện), nên vẫn down hết về để khi buồn buồn lấy ra xem cho vui 😀

%d người thích bài này: