
Suy nghĩ đầu tiên khi xem được 10 phút đầu tiên của phim là, nghiện heroin thật đáng sợ.
Suy nghĩ cuối cùng khi xem hết phim lại biến thành, ai cũng có một câu chuyện.
Một tỷ phú, có. Một bác sĩ, có. Anh sinh viên “con ngoan trò giỏi” ngày ngày đi học tối về giúp bố mẹ bán quán, có. Và những người vô gia cư hay những kẻ nghiện ngập ngoài kia, đều có. Nghiện ngập thì nghiện ngập, cuộc đời của ai cũng là cả một câu chuyện dài. Dù nghiện ngập, họ vẫn có – hoặc từng có – ước mơ, gia đình, bạn bè, những người sẽ khóc thương khi họ mất đi. Nhưng dù có ước mơ, có gia đình, có bạn bè, vẫn không thể phủ nhận rằng hiện tại của họ, là vô gia cư, là những cơn say thuốc, là nhọc nhằn tìm kiếm những mạch máu còn chưa băng hoại để tiếp tục dùng thuốc.

Bối cảnh phim, Hồng Kông của thế kỷ 21, là những tương phản chóng mặt giữa giàu và nghèo, giữa đô thị tráng lệ và khu ổ chuột nhếch nhác (cũng không quá khác một vài thành phố lớn khác trên thế giới như Los Angeles, New York City) Bên này đường là những người vô gia cư – đa phần nghiện ngập – sống nay đây mai đó, bên kia đường là nhà cao tầng với các cửa kính sáng quá nhìn không ra của giới thượng lưu. Và ở những khu ổ chuột đó, có những thân phận trôi dạt lấy thùng giấy làm nhà, sống nhờ tiền trợ cấp ba cọc ba đồng của chính phủ.

Có đôi lúc, tưởng chừng như cuộc đời của họ sẽ khác đi. Và đôi khi hiếm hoi, có những cuộc đời may mắn thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn hết tiền – vô gia cư – nghiện ngập – hết tiền.
Có đôi lúc, ta gặp được một cá thể, một tâm hồn đồng điệu, một ai đó cần ta, kéo ta ra khỏi vũng bùn lầy ta nửa muốn thoát ra, nửa muốn ở lại, để cho cuộc sống cứ thế trôi đi không cần ngày mai.
Nhưng đến cuối, chẳng ai có thể cứu một-người-khác. Ta chẳng thể cứu được đời nhau. Chẳng có tình thương nào, cảm thông nào, có thể vớt lấy những thân phận ấy, nếu chính họ quyết định bỏ cuộc.
Phim không hề miêu tả những người vô gia cư ngoài kia chỉ đơn giản là nạn nhân của xã hội (dĩ nhiên, xã hội có khi góp phần đẩy họ đến những lựa chọn sai lầm), là những người đáng thương cần được cứu giúp. Không khóc lóc, không than vãn, không bi kịch hóa, phim chỉ miêu tả cuộc đời họ một cách chân thực và cảm thông. Họ vẫn có nhu cầu được lắng nghe, được thấu hiểu, và có thể quá khứ đã đưa họ đến vực thẳm của cuộc đời, nhưng họ vẫn là những người có suy nghĩ, có tự chủ, và chỉ chính họ mới có thể quyết định được số phận của mình.
Một bộ phim ám ảnh, dù có cho tiền cũng không dám xem lần nữa. Dù không dám xem nữa, nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ quên.