Và trong cô quạnh

Gia đình trên núi có cha mẹ, Michiru, bà nội, và anh họ Eisuke – con trai chị của bố Michiru. Người chị ấy không xuất hiện trong phim nhưng qua lời kể của mọi người, dường như đã bỏ Eisuke lại cho em trai và mẹ mình mà bặt vô âm tín. Gia đình Michiru sống trong làng hẻo lánh, muốn đến trường phải đi rất lâu mới đến trạm xe bus (mà thường thì Eisuke sẽ chở Michiru bằng xe máy ra trạm xe bus). Cuộc sống trôi đi chầm chậm, chầm chậm, cho đến một ngày…

Ở nơi thâm sơn cùng cốc, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy mống, thì cũng không có gì ngạc nhiên khi có những tình cảm phức tạp nảy sinh – tình cảm Eisuke dành cho mợ, cũng như của Michiru dành cho Eisuke. Nhưng Kawase không có hứng thú với việc phát triển những tình cảm “ngăn cấm” này, nên dù có những con sóng trong lòng thì mặt nước lúc nào cũng tĩnh lặng. Như núi rừng, như làng quê của họ vậy.

Nhà của Michiru đối diện là núi rừng. Sáng sớm mở cửa ra, bạt ngàn núi rừng. Buổi tối đóng cửa lại, bên ngoài cũng chỉ có tiếng ve kêu khi vào hạ, tuyệt nhiên không có hàng xóm, nhà đối diện, hay ánh đèn leo lắt ở bất cứ đâu. Và mỗi lần mẹ hoặc bà hoặc cả nhà Michiru ngồi nhìn ra ngoài cửa, có cảm giác như thế giới là núi rừng, và núi rừng là thế giới (hoặc là bàn tay Như Lai?) chẳng cách nào thoát ra được. Một màu xanh bát ngát như nuốt trọn họ, trong thinh lặng, trong cô quạnh, trong đường hầm tối mù không thấy ánh sáng lối ra.

“Thiên nhiên” và “miền quê” chỉ “đẹp”, “hiền hòa”, “bình yên”, khi người ta có thể chọn đến và đi bất cứ lúc nào. Còn khi đó là sự lựa chọn duy nhất, người ta có thể đứng giữa núi rừng hùng vĩ thông xanh bạt ngàn mỹ lệ mà gào thét xin được thoát khỏi mênh mông bình yên. Chỉ xem phim thôi chứ chưa cần sống thử mà đã thấy thiên nhiên hoang dã sao quá ngột ngạt, xem hoài vẫn cứ một màu xanh đeo bám, vậy chắc đạo diễn đã thành công?

Mình xem Suzaku ngắc ngoải cả tháng trời (mỗi ngày xem 15-20 phút, mỗi tuần đem ra xem vài lần) dù phim không dài lắm, cái cảm giác “trời ơi sao xem hoài không hết” có lẽ cũng giống cảm giác của các nhân vật trong phim, đi bộ mãi mà xanh vẫn hoàn xanh chứ chẳng thấy phố xá đô thị đâu 😀 Phim rất đẹp nhưng có những cảnh quay hơi dài quá mức cần thiết (đối với mình), và mình biết Kawase chủ yếu chọn người thường đóng chứ không chọn diễn viên chuyên nghiệp (trừ bác Kunimura Jun và Ono Machiko – hình như đây là phim đầu tiên của chị?) để tạo hiệu ứng chân thật như phim tài liệu cho phim, nhưng cũng vì vậy mà có những đoạn diễn viên diễn hơi bị gượng, nhất là nhân vật mẹ Michiru, nhiều khi chị nhìn về phía xa xăm mà mình có cảm tưởng chị đang làm theo lời của đạo diễn, “hãy nhìn lên trần nhà” :)) Nếu phim ra mắt năm 2023 chắc chắn mình sẽ nghĩ Kawase đang châm biếm trào lưu “đi về miền quê” của thế hệ mình và những đứa con thành thị như mình, nhưng không, phim làm năm 1997, khi kinh tế đi xuống và người ta phải rời xa làng quê kiếm miếng cơm manh áo. Đặt vào hoàn cảnh đó chỉ cảm thấy bế tắc và tuyệt vọng vô bờ.

Nhưng dù vậy, cuộc sống vẫn chảy trôi. Cách Kawase làm phim khiến mình nhớ tới câu shouganai của người Nhật. Cuộc sống là thế. Chẳng làm sao khác được. Từ bi kịch trong phim (được nhắc đến nhẹ tênh như thể người ấy ban sáng đi chợ và không về nữa) cho đến sự ra đi của mọi người – tất cả tất cả cứ thế chậm rãi diễn ra, ngày tháng trôi qua, chẳng có gì cả – mà thật ra có biết bao điều không nói thành lời.

Ở cuối phim, mẹ và Michiru rời đi, chỉ còn bà và Eisuke ở lại. À không, thật ra, sẽ không còn ai ở lại. Eisuke đốt những mảnh giấy vụn, những trang sách còn sót lại – ai biết là của cậu anh hay của Michiru hay của chính mình – có lẽ để chuẩn bị chuyển đi. Tiếng ve hè về, tiếng bọn trẻ con hò reo nô đùa cũng chỉ còn lại trong giọng bà thều thào ngân nga, trôi theo giấc ngủ của bà về với núi rừng bạt ngàn tĩnh lặng.

Xem thêm thông tin của Suzaku và download phim phụ đề tiếng Việt ở Hội những người thích phim kinh điển. Rất cảm ơn các bạn tìm RAW / dịch / encode công phu.

Tin vào mùa xuân

Nhân dịp tạm ngừng xem phim và đi đọc sách (một việc hiếm hoi cần ăn mừng), đem một vài quyển sách vừa mua ra đọc. Trong đó có The Diving Pool của Ogawa Yoko (ở VN đã xuất bản Giáo sư và công thức toán).

Một câu chuyện rùng rợn, vừa đọc vừa sợ hãi kinh tởm suy nghĩ và hành động của cô bé kể chuyện, Aya, lại không thể bỏ sách xuống được. Khi người ta còn bé, nhưng đã lớn đủ để đánh mất ngây thơ của một đứa trẻ. Tôi lại nhớ đến một số tác phẩm đã từng xem/đọc, kể về sự tàn nhẫn của tuổi vị thành niên. A Separate Peace, Lord of The Flies, và cả Atonement. Những câu chuyện đó đến rồi đi, ẩn ẩn hiện hiện khi đọc The Diving Pool

Trong con người ta lẽ nào lại có hai nửa đối nghịch với nhau đến vậy? Một nửa khao khát yêu thương, một nửa tàn nhẫn chẳng-vì-lý-do-nào. Nửa ngây thơ của một thiếu nữ mới lớn, nửa cay độc như thể em đã sống qua hàng vạn năm, chứng kiến hết những tàn ác của cuộc đời.

À khi tôi nói “cuộc đời”, thì ý tôi là, loài người.

Lâu lâu, thi thoảng, tôi lại bị người lớn trong nhà bắt làm chuyện abc vì mê tín dị đoan, kiểu nếu cuộc sống không theo ý bạn thì hãy sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, bỏ đồ vật này đi, mua đồ vật kia về. Dĩ nhiên trong khoảnh khắc phải làm những việc đó, lòng tôi phẫn nộ không kể xiết. Nhưng nguôi đi rồi, và đọc truyện rồi, tôi lại cảm thấy có phần ghen tị với những mê tín dị đoan vừa buồn cười vừa đáng hờn nhưng cũng vừa ngây thơ trong sáng đó.

Giá mà tôi có thể tin trên trời có thần thánh phù hộ, làm cái này cái kia thì thần linh sẽ giúp đỡ, ma quỷ sẽ bỏ đi, cuộc đời sẽ suôn sẻ hơn.

Nhưng không, tôi chỉ thấy đâu đâu cũng là người, và tôi cũng chỉ thấy có sự tàn nhẫn của con người. Như Aya vậy. Khi cậu bạn của cô tốt quá, cô đã nghĩ sao cậu lại thuộc về cuộc đời tàn nhẫn này được.

À có, tôi vẫn tin vào những đẹp đẽ, những thiện lương của loài người nhé. Ogawa Yoko chắc cũng vậy. Vì cứ có một Aya đẩy người ta xuống vực, thì sẽ có một Jun kéo họ lên – và không hề phán xét kẻ đã gây ra tội ác.

Bởi vì niềm tin khiến người ta có thể tiếp tục sống. Nên tin được gì, hãy cứ tin đi. Nếu không phải là vào loài người, hay vào thần linh, thì tin vào hoa cỏ. Dù sao, xuân cũng đến rồi.

The Diving Pool chưa được dịch ra tiếng Việt. Bản tiếng Anh đọc ở đây.

Chọn ngày hôm nay

Sau gần 10 năm mình gặp lại bạn. Lần cuối xem phim bạn đóng là All Around Appraiser Q: Mona Lisa Eyes. Gần đây tự nhiên lại nhớ đến nụ cười của bạn dù chẳng xem mấy phim của bạn đâu, thế là hớn hở đi lục lọi tùm lum phim xem.

Với một phim có đề tài u ám như Perfect World, rất bất ngờ khi được xem bạn cười khá nhiều *tim bay vèo vèo*

“Trước khi gặp cậu, mình đã chấp nhận thực trạng mới. Sau khi gặp cậu, tự dưng ước được quay lại ngày xưa,
còn đi lại được trên hai chân, thế thì sẽ cùng cậu ngắm được nhiều cảnh đẹp lắm”.

Perfect World là phim truyền hình dựa manga cùng tên, kể về Ayukawa Itsuki và Kawana Tsugumi, hai người bạn cùng lớp thời cấp 3 sau nhiều năm gặp lại. Itsuki do tai nạn bị chấn thương tủy sống nặng nên đã liệt chi dưới (mất cảm giác từ hông trở xuống). Tuy phải ngồi xe lăn, Itsuki vẫn lạc quan sống và trở thành một kiến trúc sư thành công, còn Tsugumi vẫn chưa dám theo đuổi ước mơ thiết kế nội thất. Phim là hành trình cả hai cùng đối mặt với những trở ngại trong mối quan hệ của người không khuyết tật và khuyết tật để đến với nhau.

Mình rất trân trọng phim (manga?) khi không ngại ngần đưa ra những vấn đề người chấn thương tủy sống như Itsuki hay gặp phải trong cuộc sống hằng ngày (tùy mức độ/vị trí) như không thể kiểm soát tiểu tiện, đại tiện, lở loét dẫn đến nhiễm trùng huyết – những chi tiết không có gì là lãng mạn và có khi sẽ khiến khán giả thấy rùng rợn. Nhưng đó là thực tế của bệnh, và bất kỳ ai muốn yêu một người khuyết tật như thế cũng sẽ phải đối đầu với thực trạng này mỗi ngày, cho tới khi người bệnh qua đời.

Tựa bài lấy ý tưởng từ câu chuyện vợ chồng Takagi, anh chủ nhà hàng muốn nhờ Itsuki xây nhà mới vì nhà cũ không tiện cho người dùng xe lăn (vợ anh). Cũng như Itsuki, vợ anh bị bệnh dẫn đến liệt bán thân dưới (căn bệnh phim không nêu tên nhưng mình đoán là một dạng bệnh tự miễn như ALS, đa xơ cứng, v.v); khác với Itsuki, bệnh của vợ anh là bệnh thoái hóa (khi bệnh sẽ ngày càng nặng) nên khả năng rất cao tương lai chị sẽ không còn cử động được (chứ không chỉ liệt riêng phần thân dưới). Và đây cũng là một trong những đoạn mình thích nhất phim, khi anh chọn sống cho ngày hôm nay. Dù mai sau chị có ra sao, anh sẽ không sống vì một tương lai nào đó vô định. Hôm nay chị còn khỏe, còn có thể cười nói ăn uống, có thể dùng xe lăn di chuyển, thì anh sẽ tiếp tục trân trọng những giây phút khỏe mạnh. Anh sẽ không vì tương lai có-lẽ chị sẽ liệt giường, mà dẹp bỏ ước mơ xây nhà cho chị, ước mơ mở nhà hàng riêng của bản thân.

Chẳng ai biết tương lai sẽ ra sao. Có thể hôm nay ta đang khỏe mạnh, ngày mai đã không còn. Hôm nay đang chạy trên sân chơi bóng rổ, ngày mai sẽ… chơi bóng rổ bằng xe lăn. Nghĩ đến tương lai là điều khôn ngoan, nhưng phải chăng có khi ta nên sống cho hiện tại nhiều hơn một chút?

“Chỉ tình yêu thôi chẳng bao giờ đủ”.

Phim khắc họa những trở ngại của Itsuki và Tsugumi khá tốt, từ bệnh tình của Itsuki dẫn đến e ngại, hiểu lầm, đến việc gia đình Tsugumi không chấp nhận cho con yêu người khuyết tật vì “có ai muốn con mình phải khổ đâu?” Và không chỉ người ngoài cuộc, những người trong cuộc cũng có khổ tâm riêng: người không khuyết tật sẽ phải chăm sóc cho bạn đời mình, gánh nặng cả thể chất lẫn tinh thần ngày qua ngày có thể đến lúc không còn chịu được nữa. Ngược lại người khuyết tật tự ti mang cảm giác tội lỗi, nghĩ rằng sự tồn tại của mình chỉ khiến bạn đời mình khổ sở thêm.

“Vất đi thì lại là xả rác à?” Tính quăng nhẫn xuống biển mà người ưa theo luật lệ lại sợ ô nhiễm biển vậy đó =))))))))))

Tiếc rằng đoạn giữa phim hơi bị lê thê khi hai anh chị cứ dùng dằng chia tay hay ở lại, cộng thêm những người thứ ba xen vào khiến mình có cảm giác mệt mỏi (ngược lại mình chưa bao giờ thấy mệt khi phim miêu tả khía cạnh bệnh tật/gia đình là trở ngại trong mối quan hệ, vì đó là những vấn đề rất thật). May thay hầu hết những người thứ ba (trừ chị y tá, mà nhân vật này cũng có động cơ dễ hiểu và logic, dù mình không ưa chị) đều rất dễ thương, từ người yêu cũ của Itsuki động viên Tsugumi “đừng bỏ cuộc như mình đã từng bỏ cậu ấy”, tới Hiro lớn lên cùng Tsugumi, luôn chăm sóc quan tâm ủng hộ cô, quyết liệt giành giật cô nhưng không bao giờ chơi xấu nha xD

Tựu chung lại là rất trân trọng phim đã cố gắng lột tả cuộc sống hằng ngày của những người chấn thương tủy sống và những khó khăn họ gặp phải, các diễn viên đều đóng tròn vai và tuyến nhân vật phụ được xây dựng khá chỉn chu, nhưng phần giữa phim khá lê thê và mạch phim chưa được mượt, cộng thêm nhiều bài diễn văn “tôi đã học được bài học XYZ” các bạn Nhật Bổn hay chuộng nên chưa thể gọi là phim rất hay. Thôi thì cho một phiếu khuyến khích bé ngoan xD

Kết lại với đoạn thoại mình thích nhất phim, khi Miki – người yêu cũ của Itsuki, đã chia tay anh sau khi anh gặp tai nạn dẫn đến chấn thương tủy sống – kể cho Tsugumi nghe những nỗi khổ tâm của mình:

– Cũng như gia đình cậu, cha mẹ mình phản đối không cho mình tiếp tục mối quan hệ sau khi cậu ấy gặp tai nạn.
– Vậy sao cậu không giải thích với cậu ấy?
– Có ích lợi gì đâu? Vì chính mình là người đưa ra quyết định cuối cùng bỏ cậu ấy.

Bởi, thế kỷ nào rồi, chúng ta hãy sống có trách nhiệm chút, đừng hở tí thì đổ tại cha mẹ/gia đình/xã hội blah blah he!

Chó và mèo

Inuneko vietsub 😀

Sub thêm phim này nữa rồi thôi nghỉ nha tụi bay o,o

ZZ Fansub

Một câu chuyện nhỏ xíu xiu mà dễ thương diệu vợi 😀 Có lẽ chỉ có Nhật mới làm được một phim “chẳng có gì cả”, thậm chí khi xem xong dù có cảm giác vô cùng ấm áp và một chút đượm buồn mà mình vẫn phải tự hỏi, ủa, chỉ có vậy thôi mà làm được thành phim hả?

Câu chuyện vu vơ của hai cô bạn thân-từ-lâu (nhưng đến khởi đầu phim thì hết thân, còn đến cuối phim thì… ai mà biết haha). Suzu-chan áo dạ đỏ rạng rỡ như mặt trời, hay theo như ngôn ngữ của phim thì là hớn hở như một con ki. Yoko-chan chuộng quần áo màu đen, tóc ngang vai cố tình phủ che khuất một bên mặt, đeo mắt kính ngại ngại ngùng ngùng như em mèo khó tính khó ở mà mỗi sáng Suzu-chan phải í ới đợi…

Xem bài viết gốc 131 từ nữa

Giã biệt mùa hè

Au revoir l’ete (Hotori no Sakuko) vietsub
10 năm sub được một phim nên đi post khắp nơi :))))

ZZ Fansub

Nguồn: Festival des 3 Continents

Thông tin phim:
Đạo diễn: Fukada Kouji
Kịch bản: Fukada Kouji
Ngày công chiếu: 19/10/2013 (Liên hoan phim Quốc tế Tokyo)

Diễn viên:
Nikaido Fumi: Sakuko
Tsuruta Mayu: Wakabayashi Mikie
Nakano Taiga: Kameda Takashi
Furutachi Kanji: Ukichi
Sugino Kiki: Tatsuko

Tóm tắt:
Sau khi thi trượt đại học, nhân dịp bác đi du lịch nên nhà không ai trông, Sakuko về nghỉ hè ở nhà bác (và nhân tiện “ôn thi”) tại một thị trấn nhỏ ven biển cùng dì Mikie. Tại đây, Sakuko gặp Takashi, một thanh niên cỡ tuổi mình cũng chỉ mới đến thị trấn không lâu. Mấy ngày hè học thì không biết được bao nhiêu, nhưng một thị trấn êm đềm, ngày nào cũng trôi qua phẳng lặng như ngày nấy chưa chắc đã là thế. Thế giới của người lớn, thế giới của những người sắp-lớn, những tình…

Xem bài viết gốc 41 từ nữa

%d người thích bài này: